Giờ giải lao, nhỏ Ngọc trêu chọc Giao:
– Sướng quá ta ơi! Ngày nào “Chàng” cũng chở đi học. hi
– Chàng nào? – Giao hỏi lại, Cô tỏ vẻ khó chịu.
– Thì anh Hải lớp 12B chứ còn ai nữa? Nghe nói là Siêu quậy có tiếng đấy. Mày nên cẩn thận… Mà cũng phải thôi: “Đẹp trai, nhà giàu, học giỏi” thì khối bọn con gái chết mê, chết mệt. Đâu riêng gì mày!
– Tao cóc thèm! cái Lão ngang tàng ấy không phải là “Gu” của Tao.
– Chẳng phải hai người đang…tìm hiểu nhau sao?
– Tìm hiểu con khỉ gió! Tao đâu có thích Lão ta…
– Sao lại đi học chung một xe? Ngày nào cũng vậy mà!
– Tao đâu có muốn cho Hắn quá giang. Nhưng, ngày nào Hắn cũng chặn đường…Xin quá giang! Biết làm sao được, muốn đến Trường phải chạy ngang nhà của Hắn. Kiểu này, có ngày Tao xin nghĩ học thôi, mày ơi….!!
– À! Chắc là Hắn có tình ý với mày rồi.
– Mặc xác Hắn!
– Nói thật Tao nghe với. “Gu” của Mày là loại con trai như thế nào?
– Đẹp trai, cao ráo, ga lăng và nói chuyện có Duyên cơ. Không như cái Lão Hải đáng ghét kia, ngang tàn vô đối…
– Thế, Hắn được bao nhiêu phần trăm?
– Không phần trăm nào hết. Không điểm! REZÔ.
– Để tao góp ý với Hắn. Tình yêu sẽ cảm hóa được khuyết điểm của đối phương mà!
– Ê! Đừng…!
Nhưng không còn kịp, nhỏ Ngọc vừa dứt câu thì chạy đi mất, nhanh như tia chớp…
Buổi chiều Hôm đó:
– Chiều nay học Thể dục. Tranh thủ “kiếm bạc lẻ” với Tụi 12C, mầy đi không? – Minh “đen” bạn thân của Hải hỏi hắn.
– Tao mà sợ tụi nó à? Chấp nữa trái. Quán dì Ba, một chầu lẩu 200k. Một két Saigon đỏ! Mày hỏi xem tụi nó dám chơi không?
– Okie, dắt xe ra đi ngay, kẻo trể! Nhanh lên…
– Nhưng, mà…
– Nhưng nhị gì nữa, nhanh lên.
– Xe Mày đâu? Lấy xe mầy đi.
– Xe của Tao, Ông anh lấy đi Cao Lãnh từ sáng đến giờ, chưa về!
– Hôm nay, lớp Bé Giao học Thể dục…
– Thì sao? Có liên quan gì đâu?
– Có chứ! Không lấy xe Tao đi được.
– Mầy nhắc mới nhớ! Giao nào vậy ta? Có phải con bé…“hột mít” lớp 10A không?
– Ừ!
– Trời! Mầy có mắt thẩm mỹ ghê ta? “Gu” của mầy cũng lạ nhỉ?
– Kệ Tao…
– Còn Bé Hiền, Bé Linh thì sao?
– Sao là sao? Tao không hiểu…
– Tụi nó mê mầy như “điếu đổ” toàn là Tiểu thư cả. Con nhà giầu, xinh đẹp “ve kêu”, chịu chơi…“số zách” thế mà… Chặc, Bó tay!
– Mầy uống thuốc chưa vậy? bệnh của Mầy không giảm tý nào…
– Mầy không chịu thì Tao…“Cua” nghen?!
– Mặc xác mầy… – Hải hét lên giận dữ.
– Không có Xe thì làm sao mà đi? – Minh “đen” biết tính Hải nóng nảy nên “lách” sang chuyện khác, không làm bạn giận.
– Mầy có thấy Tao đi bộ tới Trường bao giờ chưa?
– Chưa! Nhưng, giờ… sắp thấy!
Hải không nói lời nào, Hắn vội bước thẳng ra Đường vẫy tay đón chiếc xe của một Nam sinh đang lưu thông cùng chiều.
– Ê! Bạn hữu…!
– Dạ! – Nam sinh thắng gấp, ngơ ngác nhìn Hải.
– Mình đang chuẩn bị đi học, cho quá giang đến Trường được không bạn?
– Dạ…Xe của em chưa bơm hơi!
– Bơm quái gì, bánh xe còn căng cứng kia! Vài chục ký thì có thấm tháp gì đâu? Tụi này, đang gấp! Được hay không thôi?
– Dạ…Được. Nhưng, chở ba người em sợ…!!
– Ai nói chở ba bao giờ? Thằng kia đi, Tui không đi.
– Mầy đi bằng gì? – Minh đen xen vào
– Kệ tao! Mầy không đi thì chịu khó cuốc bộ. Đi hay không?
– Đi! Tao sợ cách xin…Qúa giang của mầy rồi!
Chiếc xe lao đi, Hải nhìn theo Bạn đến khi dần khuất bóng. Hắn ra quán Café gần đó ngồi đợi. Một lát sau, Huỳnh Giao chạy ngang qua:
– Giao! Giao ơi…
Giao dừng xe lại. Nhưng, lần này thì Cô không kiềm chế được cơn “thịnh nộ”:
– Sao lần nào anh cũng quá giang xe Tui hết vậy? Anh nói thật đi. Anh có ý đồ gì với Tui phải không?
Không đợi Hải trả lời, Huỳnh Giao uất ức:
– Nhưng, Tui nói trước. Tui Không thích anh, anh nghe rõ chưa?!
Cơn giận làm đôi mắt Giao đỏ hoe, chực chờ như sắp rơi lệ. Bỏ qua, thói ngang tàng. Tự dưng, Hải nhẹ nhàng bất thường:
– Anh đâu có ý gì. Nếu em không thích anh thì thôi anh không xin quá giang nữa. Nhưng em cũng không thể buộc anh phải ngừng thương em!
– Anh là… Đồ Điên, đồ Tâm thần!
Huỳnh Giao giận dữ chạy một mạch đến Trường. Hải trơ mắt nhìn theo, chân Hắn không còn đứng vững… Gần như sắp ngã quỵ Nghe như có gì đó đau nhói trong tim…
Từ đó, Hải không còn quá giang Huỳnh Giao đi học nữa. Ánh mắt của Hải nhìn Giao cũng khác trước, buồn rười rượi. Dường như, Giao cũng cảm nhận ít nhiều về điều này. Vì là năm học cuối cấp, sắp tới kỳ thi Đại học nên Hải bận suốt, Hắn không còn đàm đúm, “cúp cua” đi đá bóng nữa. Vốn có Tư chất thông minh, từ một Học sinh “cá biệt” Hắn lột xác hoàn toàn nghiễm nhiên trở thành Tân sinh viên của một Trường Đại học Danh tiếng ở Sài Gòn.
Hôm chuẩn bị lên Sài gòn nhập học. Hải lấy hết can đảm hẹn gặp Giao trước cổng Trường. Hôm ấy, trời nhạt nắng:
– Giao cho anh xin…quá giang nhé?
– Ừ! Em “đặc cách” cho anh lần này đấy. Vì anh sắp đi học xa…
Hải chạy rất chậm và cũng không uyên thuyên như trước. Đôi chân của Hắn gần như nặng trĩu. Huỳnh Giao như cảm nhận được rằng Anh đang có tâm sự:
– Anh đỗ Đại học, sao em không thấy anh vui?
– Sắp phải xa Giao, anh không được vui…
Biết mình nói “hớ”, Hải vội phân trần, giải thích:
– Không! Ý anh là…
– Em Hiểu! Anh không cần giải thích. – Huỳnh Giao vội xen vào
– À, ừ…- Hải ngập ngừng.
– Vì sao anh lại Thích em? Em đâu có điểm nào nổi bật?
– Thích là Thích! Đừng hỏi lý do, nó thuộc về Cảm xúc, bằng Lý trí không giải thích được.
Mặc dầu, Hải chạy rất chậm. Nhưng, cũng “đến nơi cần đến”. Hắn dừng xe lại, bước xuống:
– Mai, anh đi nghen…
– Ừh! Mai anh đi mạnh giỏi!
Hải muốn nghe một lời nói khác từ Giao. Nhưng, cô đã chạy đi mất! Huỳnh Giao chạy thật nhanh như muốn chạy trốn một điều gì đó, thì ra Cô muốn che giấu cảm xúc của mình. Rằng: “Hải ơi, em cũng mến anh” nhưng Cô không thể nói được…
Thời gian trôi qua nhanh vùn vụt. Mới đó mà đã hai tháng kể từ ngày Hải xa quê nhà lên Sài gòn nhập học. Giao cảm nhận như có một điều gì đó thiếu thiếu trong cuộc sống của mình. Không còn ai chặn đường…Xin quá giang, Giao không còn giận dữ giật điếu thuốc trên môi của “ai kia” mà phán: “Con nít, bày đặt…” Cô không hiểu mình muốn gì, cần gì. Chỉ biết là thiếu một điều gì đó rất ư là quan trọng trong cuộc đời của mình.
Một buổi Tối nọ.. Có một cuộc điện thoại đường dài từ Sài gòn gọi về chỉ nói ngắn gọn:
– Anh nhớ em!
Một giọng nói thân quen, trầm ấm xen lẫn chút… ngang tàng!
– Em cũng rất… nhớ anh! – Giao vỡ òa trong Hạnh phúc. Cô khóc như một đứa trẻ…
Họ không nói gì nữa, lặng lẽ cúp máy. Giao cảm thấy trong lòng mình như nhẹ nhỏm, thanh thản và dâng tràn niềm hạnh phúc. Thì ra, Cô đã tìm được thứ mà cô đang mãi mê tìm kiếm…
(Trích Tập truyện ngắn Đầu tay “Một thời Dấu yêu” của Eddie Hau Nguyen. Ghi rõ nguồn khi sao chép)
ĐĂNG KÝ KHÓA HỌC