TRUYỆN NGẮN: AO SEN
Tác giả:
(Cựu học sinh THPT Lấp vò 2 – Ghi rõ nguồn khi sao chép)
Không biết có tự bao giờ, cái Ao sen nằm “lọt thỏm” trong khuôn viên nhà trường, cạnh mấy lớp học. Mỗi khi Trời nắng, cứ hanh hanh cái mùi khó ngữi. Ông Giáo già – biệt hiệu của Thầy hiệu Phó, chúng tôi quen gọi như thế cứ chắp tay sau lưng, đi đi lại lại quanh cái Ao Sen nhìn tới – ngó lui gật gật, cũng chả hiểu Ông có biết nổi khổ của Bọn này đang phải gánh mỗi khi trời nắng hắt hay không? – Thối thấy bà! – Thằng Lâm than vãn. Ừ, thì chịu chứ biết làm sao bây giờ? không nhẽ nghĩ học… Về nhà, Tía Má lôi ra đánh lúc đó chỉ có mà khóc tiếng Ả rập thôi.
Thế nhưng, mỗi khi mùa Mưa Sen nở rộ – hương thơm ngào ngạt khắp cả ngôi Trường vách ván, lợp lá của vùng quê nghèo bé nhỏ. Thằng Lâm lúc này cũng không còn kêu la, than vãn. Nó siêng đến trường hơn chỉ để thấy búp Sen mà nó yêu thích nở rộ. Ở nhà, Má nó cũng khen “Cái thằng Hiếu học” mà nào có biết đâu nó “đội sổ” quanh năm? Hiếu học cỡ như nó thì xã hội này chắc có mà đói nhăn răng. rồi sớm trở về thời nguyên thủy lấy lá chuối che thân…
Bọn con gái thì thích hạt Sen, cứ búp nào ra hạt thì coi như…xong với bọn nó. Hạt Sen chúng nó lấy nấu chè hoặc độn với cơm ăn, ở cái thời bao cấp đầy thiếu thốn này. Tôi thì thường hái lá Sen, Má Tôi bảo Bà thích uống trà lá Sen để giảm béo, Tôi thương bà nên hôm nào cũng mang lá Sen về. Bực nhất là… bọn thằng Sơn, dường như Tụi nó muốn “Tận diệt” hết Sen trong Ao, khi mà nó thèm ăn… Gỏi ngó sen. Nhiều lần Nó làm bọn con gái thất vọng, bất bình khi Sen chưa ra búp thì nó “vứt” cả cây lên để lấy… Ngó Sen. Cãi nhau mấy lần nhưng Thằng Sơn là cháu của Ông Giáo già nên phần thắng luôn thuộc về nó.
Rồi một hôm, Búp Sen mà Thằng Lâm đang đợi chờ nở rộ lại bị bọn Thằng Sơn nhổ cả cây lên lấy Ngó Sen. Tức điên người, một mình nó vật thằng Sơn với ba tên nữa xuống Ao Sen. Một trận đánh huyên náo, chấn động toàn Trường. Ông Giáo già đứng trên Ao Sen mắng xuống:
– Tao đuổi học hết tụi mày…!
Cả bọn được mời lên Phòng thầy Hiệu trưởng ngay sau đó. Khi đẩy cửa đi vào phòng, bọn chúng rón rén, khe khẽ không dám ngẩng đầu lên: “Ngẩng đầu lên coi, tụi mày mà cũng biết sợ sao?” – Giọng nói quen thuộc của Ông Giáo già. Ngồi giữa là thầy Hiệu trưởng, bên trái là Ông giáo già còn bên phải không biết là ai nhưng mặt mày bặm trợn, rất đáng sợ. Thầy hiệu trưởng khẽ rót tách trà, nhìn thẳng vào năm tên “Ngũ Quỷ”:
– Thầy thấy tiếc cho tụi em, phải chi sinh ra trước vài thập kỷ. Biết đâu, năm đứa sẽ là Lãnh đạo Quân đội đánh Mỹ cứu nước một cách anh hùng, sử sách lưu danh. Tiếc rằng, sinh chẳng phải thời, đúng không mấy trò?
– Tụi em xin lỗi Thầy – Năm đứa lí nhí tiếng trước, tiếng sau.
Nhấp ngụm trà, Thầy Hiệu trưởng nhìn bọn trẻ vài giây rồi quay sang Ông Giáo Già như vẻ trách hờn:
– Tôi nói với thầy bao nhiêu lần rồi nhỉ? Cái Ao Sen đó giữ lại chỉ chiếm dụng diện tích xây dựng của Trường. Chúng ta cần mở rộng Trường, cần lắp Ao Sen. Nếu không lắp, bọn nhỏ đánh nhau hàng ngày vì tranh giành Sen thì ai đứng ra giải quyết?
– Có thể đưa hình thức Cấm hái hoặc phá Sen vào Nội Quy. Tôi nghĩ nên giữ Ao Sen lại để tạo cảnh mỹ quan, thoáng mát cho Trường… – Ông Giáo già can ngăn.
– Thầy có hiểu, Trường của chúng ta phải được nâng cấp và mở rộng. Cần cái Ao Sen đó để làm gì? Đất Đồng Tháp này thì Sen ở đâu mà chả có. Tôi đã quyết. Hôm nay, có Anh Tâm bên nhà Thầu xây dựng qua tiến hành san lắp Ao Sen luôn.
Thầy Hiệu trưởng vừa nói xong thì gật đầu nhìn người đàn Ông “bặm trợn” bên tay phải của mình như muốn ra hiệu “Cần san lắp ngay đi”. Biết rằng không thể can ngăn, Thầy hiệu phó bỏ đi, bước ra khỏi cửa phòng trong bất lực.
– Cho năm đứa về viết kiểm điểm, mai nộp. Về đi! – Thầy hiệu trưởng ra lệnh cho bọn “tiểu quỷ”. Bước ra khỏi phòng, bọn chúng vội đi tìm Ông giáo già. Thằng Lâm bảo:
– Lúc nãy, Tao thấy Thầy hiệu Phó hai mắt đỏ hoe, thầy khóc đấy. Ra Ao Sen tìm Thầy đi.
Cả năm đứa chạy ra Ao Sen. Ông Giáo già ngồi gục đầu ở đó tự bao giờ. Không nói gì, bọn chúng vội ngồi xuống bên cạnh Ông. Thằng Sơn bạo gan:
– Sao thầy lại khóc?
Ông Giáo già ngẩng đầu lên, lấy tay lao nước mắt:
-Tụi con có biết, cái Ao này từ đâu mà có không?
Bọn chúng lắc đầu, Ông khẽ nói tiếp giọng nói có lúc khàn khàn khó nghe:
– Cái Ao này lúc trước là Hố bom. Ngôi trường của chúng ta là trận mạc. Hoài niệm một thời chiến đấu oanh liệt của Thầy là ở đây…
Ông chỉ tay về bên phía bờ Ao rồi nói:
– Bên kia là nơi chỉ huy của Thầy ngã xuống. Lúc đó, ông ấy vừa tròn hai mươi ba…
Ông ngồi cùng với bọn chúng rất lâu để ôn kỹ niệm xưa, trước khi Ao Sen được san lắp xây nên những phòng học khang trang như ngày nay…
Bốn mươi năm, đã bốn mươi năm Ông Giáo già nay không còn nữa. Bọn chúng tôi mỗi đứa một phương trời. Tôi trở lại Trường trong cương vị của một người Thầy và được đứng trên bục giảng, nơi mà trước đó Ông Giáo già kính mến đã từng đứng. Trường cũ “vách ván – lợp lá” không còn nữa, thay vào đó là những khối bê tông kiên cố đứng sừng sững giữa phố thị đông đúc. Hoài niệm về Ông giáo già trong Tôi vẫn như ngày nào, không bao giờ phai nhạt…
Chợt, Lá vàng rơi rụng cùng nhánh phượng vỹ đỏ rực trong nắng sớm….
P/s: Viết tặng THPT Lấp Vò 2 và Cựu học sinh trường.
ĐĂNG KÝ KHÓA HỌC